Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

Mối tình đầu của em.

Thật là hài hước anh nhỉ? Em cứ nghĩ rằng mình đã quên được anh, không còn nghĩ đến anh hay quá khứ của chúng ta nữa. Nhưng dạo gần đây em đã cãi nhau với chính bản thân mình về việc đi tìm lại cảm giác hồi hộp khi xưa... Hồi hộp khi đứng trước cửa nhà, gọi tên, và được gặp anh. 1 phút, 2 phút, 3 phút, 5 phút... Dù có lâu thế nào em cũng vẫn đứng đợi, đợi tiếng bước chân quen thuộc ấy, đợi ánh mắt và nụ cười đáng yêu ây. Hồi bé cứ phải đặt ra tiêu chuẩn cho người yêu mình rằng phải giàu có, tài năng, đẹp trai... Nhưng có ai ngờ đâu chỉ cần nụ cười nghiêng nghiêng dưới ánh bình minh kia đã làm cô gái yếu ớt này phải tự ngã và cứ phải ngóng trông lại nụ cười ấy. Hừm thật hải hước anh nhỉ? Em nhớ lại mỗi buổi sáng anh chở em đi học, hai người trên một chiếc xe đạp, cùng nhau đi mua đồ ăn sáng, đi đâu cũng như hình với bóng, có vô trễ thì cũng chịu phạt chung. Em lại nhớ về cái ngày mà em cho là cuối cùng, lần cuối cùng mà em và anh có thể cãi nhau một lần cuối. Có lẽ lúc đó em đã quá trẻ con, lòng tự tôn là quá lớn. Giờ nhìn lại sao lại thấy nó quá nhỏ? Cái giá trị khổng lồ mà nó mang lại cho em là gì? Nỗi đau đi theo em suốt cuộc đời này là hối hận. Chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại. Anh khóc, em cũng khóc. Nhưng sao lúc đó em lại quá dại khờ. Tại sao lúc đó em lại có thể nhẫn tâm tắt máy và từ chối mọi cuộc gọi của anh chứ? Sao em không thể nào nhận ra sớm hơn rằng chính lúc đó, anh đã thật sự níu giữ em, níu giữ đôi ta. Em thật sự yêu anh, rất rất yêu anh. Anh là mối tình đầu của em, không phải là người quen rồi cho có, mà là mối tình đầu tiên nhất ấy, em đã thật sự yêu, sẵn sàng hi sinh mọi thứ của mình cho anh. Em sợ, sợ khi mỗi lần mấy đứa bạn cũ nhắc đến tên anh. Nói rằng anh đang sống tốt ra sao không có em. Anh quen một người mới, có lẽ tốt hơn em nhiều rồi. Nghe đến đâu thì tim em lại như nát cõi lòng đến đó. Cái tên ấy, cái tên của nắng, anh như ánh mặt trời soi sáng trái tim nhỏ bé này, nó quá đẹp, đẹp đẽ tới mức làm em phải hối hận hoài, hối hận mãi bất cứ khi nào có điều gì đó nhắc đến tên anh. Em đã tự nhủ lòng mình phải tha thứ cho anh để em có thể cảm thấy yên ổn. Nhưng dù có tự nhủ lòng đến cách mấy em vẫn phải tự dằn vặt mình vì giây phút nông nỗi ấy. Và rồi em nhận ra em phải tập tha thứ cho mình trước. Và rồi em tha thứ... Có lẽ nó có hiệu quả thật, em bắt đầu đi tìm một người mới. Người ấy cũng tốt đẹp như anh vậy, người đó gần như là hoàn hảo hơn rất nhiều so với anh và em. Người ấy cũng lại cho em những cảm giác như anh đã từng mang lại cho em nhưng không bằng anh. Và rồi thời gian trôi qua, quá khứ lặp lại. Nhưng điều lạ ở đây là khi kết thúc với người ấy em không cảm thấy hối hận hay cắn rứt một tí nào cả anh à. Em cũng nói xin lỗi với anh ấy. Cũng nói cảm ơn với anh ấy. Và em cũng rất buồn khi giây phút ấy diễn ra. Nhưng tại sao nó không bao giờ như cảm giác đầu tiên vậy mối tình đầu của em? Em nhớ anh. Kể từ ngày đó em chẳng thể gặp anh một lần nào dù có vài lần cố liên lạc với anh. Em không có lý do nào để gặp anh sau tất cả những gì em đã lầm lỗi. Nên em đã tìm gặp anh trong giấc mơ. Trong giấc mơ ấy có anh, anh đang cười hạnh phúc với em. Cảm giác quen thuộc ấy lại quay về. Em hạnh phúc lắm, hạnh phúc khi được anh nhìn em và mỉm cười. Nhưng... kết thúc của mọi giấc mơ là gì? Thức dậy...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét