Ai mà chẳng từng có một người thương? Và ai mà chẳng có từ một người thương trở thành người dưng?
Thật là đau khổ khi khoảnh khắc nói lời "kết thúc" đến.
Thật khó để vượt qua.
Trong giây phút ấy cứ nghĩ mọi thứ đã sụp đổ. Rằng nếu không có người đó thì sau này cũng sẽ không bao giờ có người khác.
Ngẫm lại cũng là đầu óc còn non dại. Tình đến tình đi tội tình chi phải giữ?
Khi có người thương ấy bên cạnh lúc nào ta cũng cảm thấy thật hạnh phúc và hãnh diện bước đi cùng người.
Nhưng đến một ngày thấy người ấy đi cũng trên một con đường ấy, khung cảnh ấy nhưng là với người khác không phải mình.
Cảm giác như chết lặng một giây, mọi thứ trùng xuống dưới chân ta.
Cô gắng đứng dậy nhưng không thể. Con tim đập mạnh như đấy là lần đập cuối cùng trên cõi đời này. Đôi mắt như mờ mờ ảo ảo. Ôi thật là chóng mặt.
Chóng mặt đến bất ngờ.
Không ngờ rằng mọi thứ có thể thay đổi nhanh thế.
"Ai rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ là nhanh đến mức choáng váng, hoặc là chậm đến mức không nhận ra..."-Hamlet Trương
Ngày qua ngày, hình ảnh ấy vẫn cứ tiếp diễn, thậm chí còn mãnh liệt hơn khi xưa người đi với ta.
Thật là đáng ghen tị. Cứ thiết nghĩ "người đó phải là mình chứ".
Nhưng đời mà, cho ta những trải nghiệm như vậy mới biết thế nào là tan vỡ, là hụt hẫng, là nỗi đau. Để tự đứng dậy mà bước tiếp...
Như có những người mới gặp đôi lần đã không muốn rời xa. Cũng có người chỉ vừa nói chuyện qua loa đã chẳng mong có ngày gặp lại.
Điều buồn nhất của sự phản bội là nó không đến từ kẻ thù của chúng ta mà đến từ những người mà ta yêu thương nhất.
Con người ta có thể làm lại bất cứ điều gì nhưng lại quá khó khăn để yêu lại một người nhất là khi người ấy đã từng lừa dối mình.
Cuộc sống có nhiều điều thật bất công, để xây dựng được lòng tin phải mất đến hàng năm, nhưng chỉ cần vài giây để hủy hoại nó.
Sau một cuộc tình tan vỡ là gì? Cũng là sự quan tâm thầm lặng đấy thôi.
Đúng, ta có quyền ghen, nhưng ta không có quyền ý kiến.
Đúng, ta có quyền khóc, nhưng không được cho người ta biết.
Đúng, ta có quyền lụy tình, nhưng đừng điên dại đến mức bị lợi dụng.
Đúng, ta có quyền yếu đuối, nhưng sau đó phải là một sức mạnh tràn trề để chứng tỏ mình vẫn sống tốt nếu thiếu người. Và...
Câu hỏi ở đây là:
"Từ người dưng đến người thương, rồi từ người thương trở lại người dưng, vậy có thể tiếp tục trở lại thành người thương được nữa không?"

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét