Từng có lúc ta tưởng như ngã gục
Bởi lo toan đánh cược với cuộc đời
Nhìn thế gian bao nhiêu là số phận
Mới thấy mình chỉ tựa áng mây trôi
Từng có lúc ta tưởng như không thể
Nhưng tất cả rồi cũng như mây khói
Tan biến thành một khoảng lặng hư vô
Bởi thế gian chẳng có gì mãi mãi
Những buồn vui như điệp khúc xoay vần
Có chăng chỉ nỗi buồn dai dẳng
Còn "niềm vui" vốn chỉ được... tày gang...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét